Login

Tuesday, January 14, 2014

" Nét đẹp quê ta " thí sinh: Hoàng Trọng Điệp

Họ Tên: Hoàng Trọng Điệp
Ngày Sinh: 14-6-1989
Quê Quán: Kim Sơn 2, Kim Trung, Hưng Hà, Thái Bình 

Nick Facebook: Hoàng Điệp 
Lí do tham gia. Hưởng ứng nhiệt tình các hoạt động phong trào của hội để giao lưu học hỏi từ các thành viên. 
Văn thơ thì tớ kém lắm hì tớ có mấy câu hihi.
"Kim Trung thân thương"
“Quê hương là chùm khế ngọt” và trong mỗi người chúng ta ai cũng có một quê hương một nơi để nhớ để thương, để trở về trong đôi lần vấp ngã của cuộc sống bộn bề những lo toan.Tôi cũng có một quê hương tuy không giàu, không náo nhiệt không nhộn nhịp nhưng có lẽ với tôi đó là nơi bình yên và ngọt ngào nhất.
Kim Trung - cái tên ai đặt tự bao giờ tôi chẳng rõ khi tôi lớn lên nó đã có rồi.Trong lời ru ầu ơ của bà, trong những câu hát của mẹ .Tuổi thơ tôi cũng êm đềm trôi trong những câu hát, điệu hò như thế, trong trò chơi dân gian thủa bé. Có những trưa hè oi ả trốn mẹ cả lũ bạn rủ nhau ra con sông đầu làng tắm rồi trèo cây hái quả, hò hét đánh trận giả…Và cái cây cổ thụ già đầu làng nữa như một chứng nhân lịch sử đã chứng kiến biết bao thế hệ của ngôi làng ấy trưởng thành và lớn lên. Nó như một cụ già đã cao tuổi lắm rồi cố xòe những cánh tay gân guốc chở che cho người dân làng tôi từ những năm còn kháng chiến. Nó vẫn kiên cường hứng chịu, đạn bom tàn phá là thế, bão gió mỗi năm vài trận, thân hình đầy những vết thương sâu. Nhưng nó vẫn cố bám lấy mảnh đất nơi này để mỗi mùa xuân sang lại một lần thay da đổi thịt lại trổ thêm những lớp lá mới xanh mịn màng như tuổi 20. Có lẽ tình yêu mảnh đất,yêu sự sống lớn hơn tất thảy đã bắt nguồn ngay từ vạn vật để rồi thấm dần qua từng thế hệ người con nơi đây .Tôi còn nhớ như in những phiên chợ tết ngay gần cái gốc đa già nua đó.Cái chợ mà nghe tên thôi cũng đủ thấy giản dị tới nhường nào - Chợ Giác tôi cũng không hiểu nó có tự bao giờ như Lỗ Tấn từng nói “trên trái đất này vốn làm gì có đường người ta đi mãi cũng thành đường thôi” hay có lẽ cái chợ ấy có từ ngày cây đa đầu làng bắt đầu có bóng mát nên người ta tụ tập ở đấy lâu dần thành chợ. Phiên chợ tết của làng quê nghèo với những thứ hàng hóa tự người dân sản xuất ra nhưng mang đủ cả cái hương vị của một phiên chợ có đủ cả từ hoa đào, cây quất cảnh, gạo nếp, lá bánh,trầu cau tới những bộ quần áo mới cho trẻ nhỏ… được bày la liệt trong những quán hàng nho nhỏ lụp xụp mỗi ngăn hàng như một túp lều con con. Những chị những bà những bác bán hàng miệng nhai trầu nhưng luôn tươi cười chào mời người mua om xòm náo nhiệt. Chợ chỉ họp vào những ngày chẵn nhưng những ngày gần tết thì cái quy luật ấy dường như bị xáo trộn. Chợ họp cả ngày luôn tấp nập, nhộn nhịp người đi mua sắm. Khi ấy những đứa trẻ chúng tôi mong lắm những ngày tết được mẹ cho đi sắm những bộ quần áo mới, được đi ngắm nghía đủ thứ được ăn quà vặt được xem những trò chơi bên đường …Những thứ ấy mỗi năm chỉ có một lần duy nhất nên đứa nào cũng háo hức. 
Giờ đây chúng tôi không còn là những đứa trẻ hiếu động nghịch ngợm thủa nào, với những trò bắn bi, đánh đáo nữa mà đã trở thành người lớn cả rồi. Mỗi đứa lựa chọn cho mình một con đường đi riêng nhưng những kỉ niệm về quê hương thì vẫn như còn đó. Một mùa xuân mới đang đến, cuộc sống thay da đổi thịt từng ngày , lo toan, xô bồ, bon chen..bỏ sau tất cả những điều đó là ước mong được trở về tuổi thơ, được trở về với quê hương để tâm hồn mình được gột rửa được bình yên. “Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người”



No comments:

Post a Comment